TRƯƠNG ĐÌNH TUẤN -
Về quê, khi nghe ai đó nói hai tiếng về quê, dù không được về nhưng lòng chợt nôn nao nhớ quê cũ. Mái nhà xưa của tôi nằm trong khuôn viên xanh mát của cây cỏ lá hoa. Không gian tĩnh mịch thanh bình của thôn quê hiền hòa, ở nơi đây tôi đã sống từ thời ấu thơ cho đến ngày xa quê hương.
Từ ngõ vào, theo lối đi là hai hàng dâm bụt luôn được cha chăm chút cắt xén vuông vức, hoa dâm bụt chìa ra từ màu lá xanh thắm, hây hây khoe màu đỏ tươi thắm. Trên mặt hàng rào bằng phẳng, mẹ thường phơi mấy nia mứt bí, mứt gừng mỗi độ tết về.
Trước nhà là một khoảng sân rộng lót bằng gạch Tàu, lúc nào sân cũng sạch sẽ láng bóng khoe màu tắn tươi của gạch. Hòn non bộ nằm một góc sân, đây là nơi tôi mê mẫn nhất từ hồi còn bé. Trong mắt của trẻ thơ, hòn non bộ là một thế giới thần tiên thu hẹp. Dưới ánh nước trong xanh lung linh ánh nắng, đàn cá bơi qua lại lượn lờ phe phẩy khoe đuôi đủ màu óng ánh phản chiếu dưới mặt trời. Mấy ngọn giả sơn, hang động quanh co dẫn trí tưởng tượng của tôi đi vào câu chuyện cổ tích. Có cây cầu bắc ngang suối hai bên tơ liễu buông mành, có đồi dốc cỏ xanh thoai thoải cho hai ông tiên đang ngồi đánh cờ dưới gốc cây bồ đề.
Ngôi nhà rường cột gỗ lợp mái ngói âm dương. Có những lớp ngói đã rêu xanh thẩm mọc lên, rêu màu thời gian thầm phong kín lên ngày tháng vô tình đã trôi đi. Những cột nhà gỗ lim đen bóng loáng, những đồ vật cũ trong nhà bất di bất dịch từ đời ông bà để lại. Cửa sổ ở bên chái nhà mở ra đem ánh sáng từ khu vườn xanh ngoài vườn vào, ngày nào cũng mở ra cho tôi cả khung trời đầy tiếng chim chóc chắp cánh cho mơ ước bay cao.
Vườn nhà rộng, dọc theo hàng rào trước đường là hàng cau thẳng tắp, tàu xanh đu đưa vẫy gọi nắng. Mấy vạt cỏ dại xanh phơ phất hoa tím hoa vàng. Cây me già tỏa bóng mát che kín một góc vườn.
Dọc theo hiên nhà, hoa mười giờ đỏ tươi, màu hoa thôn dã đã đậm in trong ký ức của bao người con xa quê. Những buổi đi học về, hoa luôn nở tươi tắn cười rung rinh như lời chào hỏi, thân quen.
Sau này khi đi xa, ở đâu mà thấy loài hoa đỏ tím cả lòng này là chợt nhớ quê nhà khôn tả. Chỉ muốn về ngay để nhìn lại màu hoa một thuở yên bình nở lặng lẽ bên hiên mái nhà xưa.
Trong ký ức của tuổi thơ tôi, vườn là cả một khoảng trời bao la bát ngát tha hồ rong chơi bắt châu chấu chuồn chuồn. Cuối vườn, bờ tre trồng dọc theo ven ruộng luôn chở che bóng mát. Kề bên ruộng, con sông quanh năm lờ lững lục bình trôi. Từ bờ ruộng sát vườn ra đến sông không xa, là một quảng đường dài rong chơi thỏa thích của tuổi thơ. Màu lúa xanh mơn mởn, đọt non lả lơi đùa theo gió hóa thành lớp sóng xanh rờn. Chúng tôi thường men theo bờ ruộng để bắt cá, những con cá lia thia khoe màu rực rỡ dưới buổi trưa nắng hè, bao giờ cũng hấp dẫn đến có khi quên cả đến giờ đi học. Mùa gặt xong, cả cánh đồng trơ gốc rạ còn thơm mùi lúa, bọn con nít chạy nhảy chán xong là nằm lăn xuống vạt cỏ hay rạ mềm, vắt chân nhìn trời xanh mây trắng trên cao, tiếng bìm bịp ở đâu xa xa kêu chiều nghe đến nẫu lòng. Ở cuối đồng, ai đốt khói chiều lên từng cuộn trắng mờ bay mờ mờ hư ảo.
Khi xa nhà, mùi khói đã làm xốn xang lòng nỗi nhớ về đồng quê rơm rạ. Chỉ là khói lam chiều mỏng mảnh mơ hồ lơ lững bay lên bầu trời thôi mà sao làm nhớ nhung đến quay quắt!
Mới hay là dù đi đến bất cứ nơi đâu, mảnh đất đã dưỡng nuôi mình từ tấm bé đã hình thành nên tình thiêng liêng mãi gắn liền đất với người. Ở lại hoài trong trí nhớ, suốt cả đời không làm sao mà quên.
Xa nhà đã lâu, bây giờ tôi đã là cư dân của thành phố. Mái nhà xưa ít khi được về, mỗi khi nghe ai nhắc đến hai tiếng về quê, cứ như là nghe tiếng réo gọi của ngàn năm đất đai, quê kiễng. Lòng cồn cào nhớ từng vạt nắng vàng trước ngõ, từng mùi thơm cỏ khô dọc con đường làng khi bắt đầu cơn mưa đầu mùa.