Đi ngang xe kẹo bông, con đòi mua. Mẹ ngần ngừ, kẹo bông có gì ngon, toàn là đường hóa học và phẩm màu thôi mà! Mà xe mình đã đi qua mất rồi, thôi vậy nhé!
Đi ngang xe kẹo bông lần thứ hai, con đòi mua, mẹ hứa lần khác.
Đi ngang xe kẹo bông lần thứ ba, mẹ nói lần sau con phải nhanh mắt, chứ xe đã đi qua rồi quay lại mất công lắm.
Đi ngang xe kẹo bông lần thứ tư, con đòi mua kẹo bông như thói quen, không giục giã. Nhưng lần này mẹ nhớ cây kẹo bông trắng muốt tuổi nhỏ của mẹ. Cây kẹo bông ngày đó là một giấc mơ. Những ngày khốn khó, mẹ chẳng bao giờ được tốn tiền vào những thứ xa xỉ như thế, nên nó là giấc mơ. Một giấc mơ trắng muốt, bồng bềnh như mây trắng, mây xanh, mây hồng bay lửng lơ trên xe kẹo bông. Giấc mơ êm ái như bông và thơm mát vị đường. Mẹ từng đứng nhìn cây kẹo bông và thấy mình lơ lửng giữa tầng mây trắng êm như bông và thơm mát vị đường. Cảm giác lâng lâng phiêu bồng càng lớn người ta càng ít có đi.
Ngẫu nhiên, cách làm cây kẹo bông cũng lãng mạn như những đám mây tụ rồi tan, như giấc mơ tựu thành và mất hút. Kẹo bông là đường được kéo thành từng sợi tơ mảnh. Những sợi tơ mong manh kết lại thành đám kẹo bông trắng, và cũng dễ dàng rời rã ra khi cơn gió ùa tới thổi tan tác đám mây, thổi tan tác giấc mơ.
Mẹ con mình đã vuột qua giấc mơ của mẹ, có lẽ là của con nữa, lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba. Hình như những giấc mơ thì hay bị trôi qua mất. Lần thứ tư, mẹ vì giấc mơ đó mà quay lại, giữa làn xe chen chúc phố chiều, để mua cho con một cây kẹo bông, mua về giấc mơ tuổi nhỏ của mẹ.
Con hí hớn ăn kẹo bông, mẹ nhớ nỗi thèm thuồng tan loãng vào cây kẹo bông ngày xưa đó. Cây kẹo bông lớn dần, lớn dần, ôm ấp và vỗ về đứa trẻ trong cơn mơ bềnh bồng.
Cây kẹo bông mềm xốp và đầy gió bên trong, đi trên đường tha hồ mà hút bụi. Nhưng mẹ không bắt con cất đi để về nhà mới ăn, không bắt con phải ăn sau khi ăn cơm. Mẹ thèm nhìn con cắn vào mớ bông thơm mềm, mũi con chạm vào bông và cười khanh khách. Mẹ thèm bắt lại giấc mơ xưa mà không phải lúc nào cũng trở về.
Miên man trên đường một hồi thì cây kẹo bông… xẹp lép. Gió đã ùa vào từng sợi tơ mỏng mảnh, thổi bay đám mây hồng, thổi bạt giấc mơ. Có phải vì những giấc mơ thì mau tan, chỉ còn đọng lại vị đường ngòn ngọt, thơm mát?
Rồi mẹ sực tỉnh, cái vị đường đó chắc toàn là đường hóa học thôi.
Giấc mơ đã tan thật rồi.
Làm người lớn chán nhỉ.
Con vẫn cười khanh khách với sự tan biến một cách ma thuật của cây kẹo bông. Trẻ con thì không biết tiếc nuối.
Mẹ con mình lại tan lẫn vào đám đông. Từ khi có con mẹ được sống một lần nữa tuổi thơ, dù cái “sống” này không còn nguyên bản như con, như mẹ hồi đó. Cái sống này đã pha trộn quá nhiều hoài nghi, mệt mỏi, e sợ, lo âu.
Thì thôi, mẹ con mình cứ chắt chiu từng chút một những khoảnh khắc mềm mịn, êm ái và trắng muốt như cây kẹo bông đang bềnh bồng trong chiều gió, giữa ngã tư đông người.
Mềm mịn và thơm mát, phải không con?
Trương Huỳnh Như Trân