(SGTT) - Việc cứ phải ở trong nhà không biết đến khi nào, lặp lại chuỗi hành động mỗi ngày khiến con người rất buồn chán, và trẻ con thì còn buồn chán hơn. Dưới đây là những dòng tâm sự của anh Harry Hodge, hiện là giáo viên tại TPHCM và có vợ con ở Việt Nam, về cách gia đình anh sinh hoạt trong những ngày giãn cách cũng như cố gắng suy nghĩ tích cực để vượt qua những ngày giãn cách.
- Ở nhà mùa dịch: Ngắm bầu trời, chia ngọt sẻ bùi qua những phần quà nhỏ
- Du lịch giữa mùa dịch: Ngắm chùa Nổi qua gương chiếu hậu
- Tiểu thương chật vật mùa 'đóng cửa chợ' vì dịch Covid-19
“Tôi tin rằng tôi có thể nhìn thấy được tương lai
Vì tôi lặp đi lặp lại thói quen của mình
Tôi nghĩ rằng tôi đã từng có mục đích
Nhưng đó có thể chỉ là một giấc mơ”
(Trích bài hát “Mọi ngày đều như nhau” của nhóm nhạc rock Nine Inch Nails)
Một năm nữa trôi qua, và chúng ta lại một lần nữa phải giãn cách xã hội vì dịch Covid-19.
Là một người nước ngoài sinh sống tại Việt Nam và có vợ con ở đây, tôi phải làm quen với những sinh hoạt lặp đi lặp lại để vượt qua những đợt dịch khác nhau, kéo theo đó là những đợt giãn cách xã hội đằng đẵng.
Với việc vợ tôi và các con Avery, 6,5 tuổi, và Payton, 5 tuổi, ở nhà cùng tôi suốt cả ngày, điều quan trọng là phải tạo ra cảm giác thoải mái, một cuộc sống không quá xáo trộn cho những đứa trẻ khi một lần nữa, chúng phải rời xa thầy cô và bạn bè.
Avery đang học lớp Một tại một ngôi trường mà tôi cũng làm việc ở đó. Con bé có lịch học bốn ngày một tuần với các giáo viên khác nhau và nhiều môn học khác nhau bằng cả tiếng Anh và tiếng Việt. Tất nhiên, việc phải ở trong nhà dẫn đến nhiều hạn chế đối với việc học của con. Ví dụ như con bé sẽ không thể thoải mái chơi bóng rổ trong căn hộ hai phòng ngủ của chúng tôi như khi chơi ở sân bóng tại trường học.
Những tiết học thường diễn ra vào buổi sáng và khi tôi không làm việc, tôi dạy Payton những bài học trong sách giáo khoa và trên powerpoint, trong khi bé chị học bài. Trẻ mẫu giáo thường không có sự tập trung tốt, vì vậy các tiết học thông qua ứng dụng Zoom hoặc Google Meet không thực sự là một lựa chọn phù hợp với độ tuổi này.
Gia đình tôi tự nấu ăn tại nhà thay vì ăn ngoài. Tuy nhiên, việc các chợ tự phát và gánh hàng rong phải tạm dừng hoạt động gây ra nhiều bất tiện. Mọi người đổ xô đi siêu thị nên các kệ hàng tại siêu thị gần nhà tôi thường xuyên trống trơn. Thực phẩm đóng hộp vẫn còn hàng nhưng thực phẩm tươi sống thì hết rất nhanh.
Các con của tôi đã quen với việc ăn cả đồ ăn Việt Nam và đồ ăn phương Tây, vì vậy không quá khó để nấu nướng cho chúng khi tôi đã biết các con thích và không thích gì. Trước đây chúng thường ăn sáng và ăn trưa ở trường và có lí do phải dậy sớm. Tôi trở thành chiếc đồng hồ báo thức của cả nhà.
Vào buổi chiều, tôi dạy các con học bài cùng nhau, chủ yếu là các bài học từ vựng và các video vui nhộn để tụi nhỏ hứng thú. Chúng tôi cũng tập một số bài vận động theo các clip trên mạng. Nhưng vì không gian phòng khách chật hẹp, gia đình bốn người chúng tôi thỉnh thoảng không thể làm theo các hướng dẫn trong clip.
Về phần mình, thời gian làm việc của tôi được giảm bớt và tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc con cái. Ngoài ra, tôi viết bài quảng cáo, dạy kèm trực tuyến vào buổi tối và đọc tin tức hàng tuần trên báo Saigon Times. Vợ tôi cũng có nhiều nghề tay trái, vì vậy thu nhập của chúng tôi không bị suy giảm đáng kể. Ngoài ra, chúng tôi suốt ngày ở trong nhà nên không chi tiêu nhiều.
Tôi phải cố gắng để chống chọi với sự tẻ nhạt vì phải ở trong nhà quá nhiều. Còn đối với lũ trẻ, việc thích nghi với những nề nếp như mong đợi sẽ giúp việc trở lại trường bớt gây nản lòng hơn, dù là vào thời điểm nào.
Thật buồn khi tôi không được gặp ba mẹ vợ vì họ sống cách xa chúng tôi dù ở chung thành phố. Trước khi dịch bệnh diễn ra, chúng tôi thường cùng nhau du lịch tới Bảo Lộc hoặc Nha Trang hai tháng một lần. Nhưng giờ đây mọi chuyến du lịch đã phải hoãn lại.
Tuy nhiên, việc không được đi du lịch trong một thời gian dài sẽ khiến chúng tôi phấn khích hơn khi được vi vu trở lại. Tôi đã không thể về thăm quê tôi ở Canada từ năm 2018. Ba mẹ của tôi rất nhớ tụi nhỏ, vì thế tôi rất mong chờ ngày chúng tôi đáp chuyến bay xuống Toronto và gặp lại gia đình mình. Việc nghĩ tới giây phút hạnh phúc đó thôi cũng là động lực giúp chúng tôi vượt qua quãng thời gian giãn cách xã hội đầy khó khăn này.
Harry Hodge
Minh Tuấn dịch